[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ

Chương 1 : Bắt quỷ không có tiền đồ (1)

Người đăng: no_dance8x

.
-----o Nhóm dịch thôn Độc Cô o----- "Chán quá à..." Con mèo đen béo mập đang co mình ngủ ở cạnh một bên chân ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của giọng nói này rồi kêu hai tiếng "Meow, Meow" để tỏ vẻ bất mãn khi giấc mộng đẹp của nó đã bị hắn phá hỏng. Đây là một căn phòng nhỏ diện tích chưa đến 10m², trong phòng không bày biện trang hoàng đồ đạc gì nên có phần trống trải. Trên bức tường đối diện với cửa chính có treo một bức tranh thủy mặc vẽ cây tùng trong tuyết, trên bức thủy mặc này có đề dòng chữ: 'Tuyết tùng núi Trường Bạch tháng 10 âm lịch năm Kỷ Sửu, Chủ am Bão Tuyết vẽ.' Nét bút lẫn lời đề trên bức họa vừa tung hoành mà phóng túng, nhẹ nhàng lại vui vẻ đủ cho thấy bản lĩnh của vị họa sĩ này thật bất phàm. Ngoại trừ bức tranh đó ra, những thứ còn lại hiện diện ở trong cả căn phòng chỉ là một cái bàn và một chiếc ghế tựa. Cái bàn cũng giống như những chiếc bàn gỗ mà lũ học sinh vẫn thường dùng trong trường học, phủ trên mặt bàn là một tấm khăn trang nhã thêu hoa cúc, trên đó có vài tờ giấy cùng với bút lông và nghiên mực... trông quả thật cũng có dáng dấp của một văn nhân nhã sĩ. Tên đầu sỏ phá vỡ giấc mộng đẹp của con mèo đen chính là một tên thanh niên tầm hai lăm, hai sáu tuổi. Tuy lớn lên tên này không được đẹp trai cho lắm, nhưng mặt mày cũng có thể nói là thanh tú, lại thêm có cặp kính nên hắn còn có chút gì đó hào hoa, phong nhã. Có điều, lúc này hắn lại đang vắt đôi chân trần một cách bất nhã lên trên cái bàn vuông vốn rất sạch sẽ và lịch sự, lưng thì tựa lên thành ghế, hai tay đưa ra sau để gối đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu rồi lại thở dài một hơi, miệng than thở: "Chán quá à..." Con mèo đen thật lớn thấy vậy cũng kêu lên: "Meow, meow..." "Chán quá à..." "Meow, meow..." "Không..." "Ầm!" Đột nhiên cửa phòng bị mở tung ra một cách thô bạo, xung động kịch liệt khiến một người một mèo còn đang hợp xướng sợ đến mức ngậm chặt miệng. Kể cả tên thanh niên đang ngồi trên ghế lẫn con mèo đen đều nhảy dựng lên rồi chui tọt xuống gầm của cái bàn vuông. Động tác này rất gọn gàng, có thể ví von bằng câu "Tĩnh như xử nữ, động như mèo nhảy", rất có phong phạm của một cao thủ. Chợt có tiếng giày cao gót vang lên càng lúc càng lớn từ phía cửa ra vào. Ngay sau đó, tiếng giày vào trong phòng rồi càng lúc càng tiến đến gần bàn học. Sáu con mắt của một người một mèo ở dưới gầm bàn ngày càng trở nên gấp gáp, trái tim trong người hắn cũng đang nhảy điệu cha cha cha. Đột nhiên, chiếc khăn trải bàn được vén lên, một bàn tay thon dài, trắng nõn vươn tới rồi nắm thật chặt vào đúng vành tai của người thanh niên.. "Ung Bác Văn, ngươi cút ra đây cho ta!" "Úi úi, Tiểu Vân tỷ, nhẹ tay một chút." Tên thanh niên đeo mắt kính có tên là Ung Bác Văn đang xoa xoa tai của mình, đau khổ van nài: "Với tình cảm thanh mai trúc mã vô tư lự của chúng ta, tâm hồn chúng ta không hề xa cách ..." Cô gái vừa bước vào trạc tuổi Ung Bác Văn, trên người vận một bộ trang phục bằng lụa trắng, phục sức trang nhã, đôi mắt xinh đẹp hài hòa như hồ thu ngập nước, chỉ có điều trong đôi mắt xinh đẹp ấy giờ đang chất chứa đầy lửa giận. Nếu như ánh mắt có thể giết người được thì hẳn là lúc này tên kia đã bị giết chết cả vạn lần rồi băm thây thành mười ngàn miếng nhỏ đem nấu thành tro cũng không biết chừng. "Hứ, ai từ nhỏ vô tư lự gì với ngươi? Đến giờ ta vẫn không hiểu ngươi để cái gì trong đầu nữa đây này!" Tuy Elle Vân mắng Ung Bác Văn sa sả nhưng khi vừa nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của hắn thì lòng cũng mềm nhũn ra. Sau khi buông tay ra, nàng giận dữ nói với Ung Bác Văn: "Ngươi nói cho ta nghe xem, đây là công việc thứ mấy rồi hả?" (Elle Vân = Ngải Lị Vân - Cái tên này nghe hơi chướng nên mình sẽ để là Elle Vân, trùng với names trong bản VP) "Hình như là thứ chín thì phải." Ung Bác Văn hơi chột dạ nên cúi gằm mặt xuống mà không dám nhìn thẳng vào mắt Elle Vân. "Ngươi vẫn còn biết thế cơ à!" Elle Vân nổi giận đùng đùng rồi đột nhiên gào lên một câu thật lớn. Giọng của nàng cao, sắc, nhọn và tỏ ra có sức xuyên thấu rất lớn nhưng lại chỉ quanh quẩn trong căn phòng nhỏ hẹp này khiến Ung Bác Văn cảm thấy màng nhĩ của mình như bị xé rách tả tơi. Mặc dù vậy nhưng vì sợ chọc giận Elle Vân nên hắn không dám bịt tai mà chỉ đành nhẫn nại chịu đựng trong đau khổ. "Hiện giờ xã hội không được tốt. Ngươi nghĩ ta tìm công tác cho ngươi dễ lắm sao? Ngờ đâu ngươi thật tốt, không có việc gì làm được hơn nửa tháng." Elle Vân nắm chặt cổ áo của Ung Bác Văn: "Ngươi không ngu cũng không ngốc, rõ ràng tốt nghiệp đại học có danh tiếng, hai học vị học sĩ. Nếu chịu khó làm việc, không phải công ty nào cũng vội vội vàng vàng mời ngươi hay sao..." Nói đến đây, Elle Vân lướt nhìn cái bàn đang khá ngăn nắp thì nộ khí dâng cao. Mặc kệ Ung Bác Văn, nàng tung một cước đá bay cái bàn ra ngoài, tứ bảo (Bút, mực, giấy, nghiên) đều văng tứ phía. "Không được..." Ung Bác Văn kêu thảm một tiếng, chợt động tác của hắn trở nên nghiêm túc. Sau khi lướt theo cái bàn đang bay một lát, Ung Bác Văn đã bắt được nó. Ngay sau đó, một tay hắn nâng cái bàn rồi phóng, nhảy và di chuyển. Cuối cùng mới bắt được tứ bảo và để lên trên mặt bàn. Đến khi đặt bàn xuống đất một cách nhẹ nhàng, Ung Bác Văn mới nói với vẻ chưa thể ổn định tâm thần: "Tiểu Vân tỷ, những vật này đều là đồ vật tổ tông nhà ta truyền lại đó nha." "Ta biết đây là thứ nhà các người truyền lại nên mới đập phá nó!" Elle Vân vừa nói dứt câu liền đi đến với ý định đoạt lấy cái bàn nọ. Ung Bác Văn vội vàng năm cái bàn, xoay người tránh né, đồng thời cầu khẩn: "Tiểu Vân tỷ, xin tỷ bớt giận. Công việc kia quả thật không hợp với ta." "Ngoại trừ mấy cái trò vẽ vời như gà bới kia, ngươi thích làm việc gì?" Elle Vân càng nói càng tức. Ung Bác Văn nghiêm nghị trả lời: "Cái gì mà vẽ vời như gà bới? Đây chính là bùa của Đạo gia chính tông, thân là truyền nhân thứ hai trăm ba mươi sáu của Thiên Sư Bắc Phái, hàng quỷ trừ tà chính là bổn phận của ta. Tại sao phải vì cái lợi nho nhỏ mà lãng phí thời gian chứ?" Elle Vân cười lạnh: "Cái lợi nho nhỏ? Chẳng lẽ ngươi ăn không khí cũng có thể sống à? Việc kia tốt thì từ nay về sau ngươi không cần vay tiền ta nữa, cũng đừng hòng tới nhà ta ăn chực, ngươi tự coi mình là thần tiên là được rồi." Nghe đến chuyện này, Ung Bác Văn lập tức hụt hơi một nửa: "Tiểu Vân tỷ, không cần phải tuyệt tình như vậy chứ." "Ngươi cho rằng ta đang đùa giỡn à?" Elle Vân xụ mặt nói tiếp: "Ngươi không thể luôn dựa vào ta mỗi lúc, ta còn phải lập gia đình..." "Cái gì? Tỷ phải lập gia đình?" Ung Bác Văn nghe đến câu này thì trong lòng kinh hãi không thôi, thân hình liền bị chững lại, nhất thời bị Elle Vân chộp được. Thì ra trong khi hai người nói chuyện thì động tác cũng không hề dừng lại, Elle Vân vốn không bắt được Ung Bác Văn, Ung Bác Văn cũng không có thể tách khỏi sự đeo bám của Elle Vân. Tốc độ của hai người khi nhảy nhót, đuổi bắt, né tránh trong căn phòng nhỏ càng lúc càng nhanh. Dù vậy, lời nói không hề ngắt quãng, tỏ ra có phong phạm của cao thủ. Nếu để người trong nghề chứng kiến có lẽ mặt sẽ đổi màu. Chỉ tiếc là khoảnh khắc hai cao thủ so chiêu lại chỉ có một kẻ thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó mà không dám đi vào, đó hẳn là con mèo đen của Ung Bác Văn. Ung Bác Văn bị Elle Vân bắt lấy cũng không thèm để ý mà hỏi liên tục: "Tiểu Vân tỷ à, tỷ phải lập gia đình sao? Tại sao ta lại không biết? Chuyện xảy ra lúc nào? Sao tỷ không nói với ta? Chẳng lẽ, chẳng lẽ..." Elle Vân nhẹ nhàng buông Ung Bác Văn ra, khuôn mặt hiện không hề biểu lộ chút tình cảm: "Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Năm nay hai chúng ta đều hai mươi sáu tuổi, xem như kết hôn lập gia đình cũng không có gì là lạ. Nếu ngươi có thể làm ra một chút sự nghiệp, hăng hái giành điểm trước mắt ba mẹ thì... Haiz, Tiểu Văn, khi nào ngươi mới có thể làm người khác bớt lo lắng đây." Ung Bác Văn bực tức nói: "Hiện giờ ta phải làm sao? Rõ ràng chú Ngải (Ba của Elle Vân) chướng mắt với ta và cảm thấy cả nhà ta đều làm cái việc thần côn không đàng hoàng! Nhưng thế gian này chỉ cần có người thì sẽ có quỷ. Đạo pháp của Thiên Sư tuyệt đối không thể bị thất truyền..." (Thần côn = Pháp sư, đạo sĩ... Từ này thường dùng khi người nói có ý khinh bỉ) "Ngươi đã thấy quỷ sao? Ba của ngươi lẫn ông của ngươi đã thấy quỷ chưa?" Đột nhiên Elle Vân cắt đứt lời nói của hắn. Ung Bác Văn sửng sốt một lát rồi lắc đầu: "Không có, nhưng mà..." "Chưa thấy qua thì được rồi." Elle Vân lắc đầu: "Cho dù ngươi học được một bụng về khả năng bắt quỷ nhưng không thấy quỷ thì khả năng này có khác gì với cách giết rồng đâu?" "Tóm lại trên đời này có thể vẫn có quỷ!" Ung Bác Văn kiên định nói: "Chỉ cần có đủ lòng kiên nhẫn và lòng quyết tâm thì chắc sẽ gặp được quỷ!" Elle Vân dở khóc dở cười trước khí thế của Ung Bác Văn, nhưng cũng biết từ nhỏ hắn bị nhồi loại tư tưởng này vào trong đầu nên không phải dăm ba câu có thể tẩy não mà phải dùng nhiều phương pháp biến hóa khác nhau: "Được rồi, coi như ngươi muốn bắt quỷ. Vậy khi ngươi không gặp quỷ thì phải đi làm việc khác chứ? Dù sao bắt quỷ không phải là nghề nghiệp chính." "Cái này..." Ung Bác Văn do dự nhìn Elle Vân, bất chợt hỏi: "Tiểu Vân tỷ, tỷ phải lập gia đình thật sao? Tại sao một tiếng gió ta cũng không nghe thấy?" "Ngươi là cái gì của ta? Tại sao ta lập gia đình phải báo cáo với ngươi?" Elle Vân nói rất thản nhiên: "Yên tâm, đợi đến khi cử hành hôn lễ, ta sẽ không quên mời ngươi đến ăn đám cưới. Nhưng mà ta hoài nghi: Liệu ngươi có tiền bỏ vào bao lì xì hay không? Lời này ta phải nói trước, tiền lì xì không được mượn của ta nữa đâu..." "Thế nhưng, chúng ta..." Ung Bác Văn gấp đến độ mặt đỏ đến mang tai nhưng một câu cũng không nói nên lời. Thấy Ung Bác Văn gấp đến độ này, một bụng tức giận của Elle Vân cũng giảm bớt phần nào. Rốt cuộc khuôn mặt nàng cũng lộ ra một nụ cười. Lại nói hai người vốn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên cực kỳ hiểu nhau. Khi nhìn thấy Elle Vân nở nụ cười, trong lòng Ung Bác Văn lập tức thả lỏng: "Tỷ nói giỡn phải không? Ầy, làm ta sợ muốn chết..." "Ai nói giỡn với ngươi!" Elle Vân cau mày nói: "Ba mẹ đã hạ thông điệp chính thức cho ta. Đó là phải nhanh chóng kết hôn. Chuyện của chúng ta họ cũng biết, vốn ba mẹ ta rất thích ngươi nhưng bây giờ ngươi trở thành thế này thì sao họ lại có thể đồng ý? Cha ta đã nói, trừ khi ngươi tìm công việc đứng đắn, nói cách khác... Hừ hừ, bà mụ họ Vương ở đầu phố vừa đến nhà em rồi giới thiệu rằng nhà bà ấy có một đứa cháu trai du học từ châu Âu." "Mấy thằng hải quy đều chơi gái Tây, có mấy thằng là người tốt chứ?" Ung Bác Văn thì thầm. Đến lúc này, hắn mới cảm thấy sự việc trở nên nghiêm trọng. Sau khi cẩn thận cân nhắc, Ung Bác Văn dứt khoát ngẩng đầu rồi nói với khí thế "chết cũng không sợ": "Vậy được rồi, vì Tiểu Vân tỷ, xế chiều hôm nay ta sẽ đi tìm việc làm thêm..." (Tác giả chơi chữ, hải quy vừa có nghĩa là rùa biển vừa có nghĩa là du học trở về) "Vậy mới nghe lời đó nha." Elle Vân đạt được mục đích nên trong lòng thầm đắc ý, nhịn không được liền cười ngọt ngào rồi theo thói quen đưa tay bẹo đôi má của Ung Bác Văn. "Xin lỗi, cho ta hỏi..." Đột nhiên một giọng nói vang lên ở trước cửa ra vào, nhưng lại nói một nửa câu đã ngừng. Hai người vô ý quay đầu nhìn lại thì thấy một ông lão năm, sáu mươi tuổi đứng trước cửa ra vào. Khuôn mặt của ông lão tràn đầy vẻ ngạc nhiên lẫn ngơ ngác mà nhìn bọn họ. Bây giờ tình hình trong phòng là thế này: Cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nam: quần áo không chỉnh tề, chân trần không dép, tay nâng một cái bàn, vẻ mặt kiên định thà chết chứ không chịu khuất phục. Nữ: Nét mặt tươi cười như hoa, mắt liếc nhìn đối phương, đồng thời một bàn tay mập mờ duỗi ra rờ ma của nam khiến hắn ngượng ngùng đến đỏ bừng cả đôi gò má. Thần sắc hiểu rõ lẫn cảm thán thói đời ngày nay chợt xuất hiện trên khuôn mặt của ông lão. -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang